1
Nhắn tin tới Hội Nhất Tâm?

Kế thừa…chuyện một vườn rau

Chuyện một vườn rau,…

Hà Nội đất chật người đông, bon chen và hối hả. Người ta đến, ở và tìm những cơ hội, những giấc mơ đổi đời,… và vô hình chung, người ta bị cuốn đi theo vòng quay vội vã với lắm lo toan; có khi, bỏ quên nhiều thứ, quên mất mình…

Kethua4

          Cũng như bao người “tỉnh lẻ” khác, tôi rời xa lũy tre làng và tìm đến nơi đây với giấc mơ phù hoa, hòng thay đổi cuộc đời. Nhưng bao nhiêu năm bon chen vật vã với miêng cơm manh áo, còn chưa chạm tay được tới giấc mơ phù hoa ngày nào thì đã bỏ quên chính mình… Thật ra thì tôi không nhận ra điều ấy đâu! Và chắc chắn sẽ chẳng bao giờ nhận ra điều ấy nếu không có một ngày tôi nghe được tiếng lặng giữa ồn ào phố thị tôi đang sống,…

Kethua5

          Chuyện cũng chẳng có gì to tát. Chỉ là, công ty tôi chuyển địa điểm và thuê được một ngôi nhà của hai vợ chồng ông bà hưu trí – người Hà Nội – mặt bằng lý tưởng, nhưng phải nỗi ngôi nhà đã được xây dựng từ lâu, nhà cũng không phải xây để làm văn phòng; để có thể chuyển đến đây làm việc, công ty tôi phải bỏ ra khá nhiều công sức trang hoàng lại. Điều ấy là hiển nhiên và cũng chẳng có gì đáng nói nếu không có chuyện “bất hợp lý” xảy ra,… số là mặc dù sửa sang trang hoàng mọi thứ nhưng anh giám đốc trẻ lại không động đến một phần rất cũ, thừa thãi và thậm chí rất chiếm diện tích, chẳng liên quan gì đến công việc của chúng tôi – vườn rau được ông bà chủ nhà tạo từ rất lâu,… Không nhựng vậy, anh giám đốc còn cặm cụi phục hồi lại “khu vườn” ấy và lóc cóc đi mua giống rau về ươm trồng. Thấy vậy, tôi chen ngang:

– Mình thuê nhà thôi, anh có nhất thiết phải làm như thế không?

Anh cười:

– Nhà dù thuê, nhưng nó là không gian chúng ta sống quá nửa thời gian một ngày mà! Đầu tư cho nó để có một không gian làm việc vừa đẹp, vừa thoải mái cho anh em thôi!!!

Còn chưa thỏa, tôi lại gạn hỏi:

– Vậy sao anh không ra mua cây và hoa trồng vào đấy có phải đẹp và tiện hơn không!? Làm vậy chi tốn thời gian…

Anh cười:

– Đã bao lâu rồi em không về quê?

– Dạ cũng lâu lắm rồi!

– Tại sao?

– Thì tại công việc bận quá mà anh!?

– Ừ! Thế em có nhớ làng quê không?

Tôi gãi đầu. Thấy vậy, anh lại tiếp lời:

– Khi anh thuê nhà này, có nói chuyện với ông bà, ông bà có kể, ngày xưa nhờ vườn rau này mà phụ ông bà nuôi các cô chú ăn học thành người giữa Thủ Đô đắt đỏ đấy!

Dõi đôi mắt vào xa xăm phố phường, anh cất giọng trầm buồn:

– Không phải anh không biết ra mua cây mua hoa về trang trí thì sẽ đẹp hơn… Anh muốn giữ lại khu vườn này của ông bà chủ nhà vì nó đáng để giữ lại… Anh và cả em,… chúng ta đều từ quê mà ra. Nhờ gánh rau con cá của bố mẹ nuôi mà ăn học nên người như ngày hôm nay…

Ngừng một chút, anh vỗ vai tôi, lúc ấy đang đứng ngẩn người ra, anh cười:

– Anh em mình cùng chăm sóc khu vườn này nhé! Hà Nội mà, có được vườn rau vừa xanh vừa để cải thiện bữa cơm với rau sạch chẳng phải tốt hơn sao?

Nói rồi anh lại cắm cúi “làm vườn”. Còn tôi, vẫn cứ đứng ngẩn ra đấy với những suy nghĩ miên man,…

Kethua

 Chúng ta có cuộc sống này là nhờ những người đi trước đã tạo dựng cho chúng ta những tiền đề để phát triển. Cũng như, chúng ta có ngày hôm nay là nhờ ngày hôm qua chúng ta đã sống ý nghĩa,… và ngày mai cũng vậy, mọi thứ sẽ được dựng xây và phát triển từ ngày hôm nay… Không có quá khứ thì sẽ không có hiện tại và cả tương lai. Sống là nhìn về phía trước nhưng cũng không được phép quên đi quá khứ. Bởi, quá khứ là tấm gương để chúng ta nhìn ngắm lại, là nền tảng, mệnh đề so sánh để ta thấy được chính mình đã như thế nào, như thế nào và sẽ như thế nào. Được gì và mất gì,…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Copyright © by Hoinhattam.com