Lần nào cũng vậy, cứ mỗi khi chúng tôi đến, luôn có một chị điều dưỡng bên khu điều trị thận lọc máu xuống xin một số suất ăn cho những bệnh nhân đang nằm điều trị ở đó,… những người không thể xuống nhận những bữa ăn từ phía chúng tôi. Từ đó, tôi mới được nghe những câu chuyện, họ kể, về những gì họ thấy, họ trải, trong những tháng ngày “sống ở bệnh viện”…
Dạo một vòng quanh bệnh viện, không khó để bắt gặp những quán cơm, quán cháo bình dân hoặc những quán cóc bán những đồ ăn dành cho bệnh nhân và người nhà họ,… ở nơi đây, chỉ có những quán hàng như thế thôi. Dù là ở trung tâm Thủ Đô, nhưng mỗi tấc đất nơi đây chỉ xoay quanh Bệnh – Chữa bệnh – Sống ở bệnh viện. Vì thế, ở gần bệnh viện, người ta thường bán những nhu yếu phẩm cho người bệnh và người đi chăm bệnh, chứ chẳng ai “đi ăn tiệc sang chảnh ở bệnh viện” bao giờ,…
Nói thế để thấy khung cảnh của nơi đây, thấy hoàn cảnh những phận người mà cuộc sống gắn liền với bệnh viện,… một hoàn cảnh bất khả kháng. Đặc biệt là ở những bệnh viện thuộc tuyến cuối như Việt Đức. Đã lên đến đây là bệnh không nhẹ. Mà bệnh không nhẹ cũng đồng nghĩa với việc chi phí dành cho việc chữa trị cũng không nhỏ. Và không phải ai trong hoàn cảnh này cũng đủ tiền để mua lại sức khỏe, nếu không muốn nói là thiếu, rất thiếu,…
Ở đây, người ta không chỉ thiếu chi phí cho chữa trị bệnh; người ta còn thiếu ăn, thiếu ngủ, thiếu bình an… Ở đây, người ta đều có dư một biểu cảm, đó là nỗi buồn lo, sự mệt mỏi hằn sâu trên khuôn mặt… Ở đây, nụ cười chỉ xuất hiện khi các bác sĩ thực hiện thành công một ca phẫu thuật cứu mạng người và những người bệnh cùng người thân đi chăm họ được xuất viện với sức khỏe ổn định mà thôi….
Đến đây, chúng tôi được biết thêm nhiều thứ. Đến đây, chúng tôi được nghe những câu chuyện đời, chuyện người khi lâm vào cảnh khốn cùng,… như bữa ấy:
“Các cô chú cho tôi xin năm suất được không?” – tiếng nói của một chị điều dưỡng cất lên khi ấy khiến anh em Hội Nhất Tâm có chút sững sờ và ngạc nhiên. Ai cũng sững lại,…
Chừng như hiểu ý mọi người, chị vội cười giả lả: “Tôi xin cho người ta,…” – rồi chị hạ giọng trầm buồn – “Tôi làm bên khoa thận lọc máu. Bên ấy nhiều người không xuống được… Mà họ cũng tội. Bị thận, phải lọc máu, có người tuần một lần, có người hai, thậm chí có người tuần ba lần… Bệnh nhân bên tôi đa phần toàn tự đi một mình thôi,… nhìn mà xót. Thấy các cô chú đến chia sẻ bữa ăn nên tôi xin cho người ta thôi, vì họ chẳng có ai để nhờ vả!!!” – Chúng tôi gửi chị quà từ thiện nhờ chị mang giúp lên cho những người ở trên đó, chị nhận rồi vội quay đi, không quên gửi lại lời cảm ơn: “Thôi tôi đi nhé! Cảm ơn các cô chú! Bữa sau tôi lại xuống xin tiếp đấy!!!” – Chị cười rồi tất bật bước đi về phía khu điều trị. Nhìn bóng lưng chị, trong tôi lúc ấy bỗng dưng trào lên một cảm xúc thổn thức, nước mắt cứ chực trào ra nơi khóe mi…
Ai đã từng bị bệnh, từng có những tháng ngày “coi bệnh viện là nhà” chắc sẽ hiểu được những khổ cực mà bệnh nhân và người nhà họ phải mang. Người bệnh đau bệnh một, thì người đi chăm đau khổ mười. Thức đêm thức hôm, trông bệnh, chăm bệnh và không thôi lo nghĩ, xoay sở để có đủ tiền chữa bệnh cho người thân, thậm chí phải nhịn ăn để dành tiền cho người bệnh… khiến bản thân cũng muốn bệnh theo. Thế nhưng, với hy vọng đưa người thân đi chữa trị những mong hết bệnh, với những khó khăn bửa vây, hơi sức nào mà nghĩ đến bản thân?
Những nỗi niềm ấy, mấy ai thấu hiểu!? Mấy ai san sẻ cùng!?
Thấu hiểu với những gánh nặng bệnh nhân cùng người nhà họ phải mang,… anh em Hội Nhất Tâm với tôn chỉ: Nhất Tâm Hành thiện – chia sẻ yêu thương, dẫn đường hạnh phúc, mong muốn đem đến cho mọi người không chỉ là những sự sẻ chia về vật chất mà quan trọng hơn hết là những sự sẻ chia, đồng cảm với những khó khăn của những người đang đấu tranh giành giật lại sức khỏe, giành lại niềm vui trong cuộc sống. Mong tiếp thêm chút sức mạnh, hy vọng cho mọi người… Và, sự sẻ chia của các anh chị em thiện tâm cho những việc làm của Hội Nhất Tâm cũng chính là tiếp thêm động lực để chúng tôi bước tiếp trên “con đường hành thiện”!
Một lần nữa, xin chân thành cảm ơn và cảm tạ!!!
HỘI NHẤT TÂM
Tin khác