Tôi tri ân duyên nợ với Nhất Tâm Hành Thiện, như cách mỗi ngày tôi tự nhủ với bản thân về con đường mình chọn đi, giữa muôn vạn con đường, tôi chọn chia sẻ yêu thương – dẫn đường hạnh phúc. Con đường mà tôi biết, mình không đơn độc,… Bởi, dù ở bất kì hoàn cảnh nào, đã, sẽ và luôn luôn có những người anh em đồng hành cùng mình trên con đường ấy, với Tâm bản thiện,…
Hà Nội, sáng chủ nhật, tuần thứ nhất tháng bảy, cái nắng gay gắt của trung tuần mùa hạ làm thời tiết không mấy dễ chịu. Nhưng không vì thế mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng háo hức của tôi lúc ấy. Bởi, đó là ngày mà tôi cùng anh chị em bản hội Nhất Tâm mong chờ,… mong chờ để gặp nhau, để cùng mặc lên người màu áo đỏ của Hội Nhất Tâm, và cùng nhau đi trên hành trình thiện nguyện. Số thứ ba cũng là lần thứ ba anh em cùng nhau hẹn gặp tại bệnh viện Hữu nghị Việt – Đức… đón chờ chúng tôi là những nụ cười vụt sáng của mọi người ở nơi đây!
Và không biết tự khi nào, mọi người trở nên quen thuộc với màu áo đỏ của bản hội. Từ chú bảo vệ đến chị điều dưỡng đều cùng phụ giúp anh em hội chuẩn bị phát quà từ thiện một cách hồ hởi. Những bệnh nhân cùng người nhà họ mới đó còn mang tâm trạng mệt mỏi bởi cái nắng chói chang ngột ngạt, bỗng trở nên vui tươi hẳn. Bầu không khí nặng nề mệt mỏi mới đó còn bao trùm không gian bỗng dưng tan biến đâu mất. Đến cả tiếng ve sầu râm ran trong những tán lá vốn chẳng mấy dễ chịu cũng trở nên vui tai lạ thường. Bởi, có gì đó lan tỏa trong không gian từ phía những màu áo đỏ nhiệt huyết, không gian trầm nặng của bệnh viện bỗng chốc trở nên sôi động, bởi những nụ cười cứ thế lan đi…
Tôi gọi đó là nhiệt huyết. Như màu áo chúng tôi mặc trên người!
Hội có rất nhiều anh chị em tham gia. Như một cái duyên, họ, từ những tò mò ban đầu qua những anh chị em thế hệ đi trước đã tìm gặp và tham gia cùng hội… họ gắn bó đồng hành cùng hội qua biết bao chặng đường, tận tâm với “nghề làm từ thiện”… Cái “nghề” mà họ phải bỏ công sức lẫn của cải và cả ngày nghỉ của mình ra để theo đuổi nó, mà vẫn cười vui… Cái “nghề” chẳng phải nghề mà họ mưu sinh nhưng lại là “nghề” mà họ yêu quý.
Hòa Nguyễn – vị giám đốc trẻ 8x của công ty TNHH thương mại thời trang Hải Đăng, người em út của Hội Nhất Tâm, mặc dù rất bận rộn với công việc nhưng luôn đồng hành cùng hội từ những ngày đầu trên hành trình thiện nguyện. Là người luôn dõi theo và chia sẻ công việc với hội nên khi biết anh em hội mong muốn những số tới sẽ tăng thêm nhiều phần quà từ thiện, lan tỏa đến nhiều người hơn nữa, Hòa Nguyễn đã thay mặt anh chị em công ty TNHH thời trang Hải Đăng nhắn tin xin được tài trợ toàn bộ cho chương trình từ thiện Số thứ ba; Hòa chia sẻ: “Em rất mong, không chỉ riêng em mà cả những anh chị em công ty mình cùng chung tay với hội để giúp đỡ chương trình lan tỏa với sự chia sẻ nhiều hơn nữa trên con đường hành thiện!”
Vân, cô gái trẻ quê Vĩnh Phúc, xa quê hương và theo đuổi ước mơ của mình nơi xứ người, đã 9 năm trời chưa được về thăm lại cố hương, trong một lần vô tình thấy được buổi livestream của hội, chia sẻ về chương trình thiện nguyện của hội đã liên hệ và xin được đồng hành cùng hội! Em nói: “Dù ở xa, không trực tiếp đi cùng mọi người sẻ chia những phần quà tình nghĩa, nhưng em rất mong được đóng góp chút công sức cho chương trình “đến cùng”. Bởi sống là để cho đi…”
Chị Vân, người chưa từng một lần mặc trên người màu áo đỏ Nhất Tâm nhưng khi biết được việc làm thiện nguyện qua một người bạn là thành viên của hội cũng rất sốt sắng tham gia, nhiệt huyết không thua kém gì các bạn trẻ, đóng góp sức người sức của, chung tay cùng anh em bản hội Nhất Tâm chia sẻ yêu thương,…
Và rất rất nhiều anh chị em khác nữa, đủ mọi lứa tuổi, nghề nghiệp; mỗi người đều có cuộc sống và con đường đi riêng, với biết bao bộn bề lo toan trong cuộc sống; nhưng dù ở đâu, trong hoàn cảnh nào, vẫn luôn sẵn lòng chung tay cùng hội trên từng bước đi… làm tất cả, chỉ để đổi lại một nụ cười hạnh phúc…
Tôi chứng kiến những nụ cười trong veo trên khuôn mặt của anh em Hội Nhất Tâm và những người bạn trên đường hành thiện đã rất nhiều lần, tưởng đã thành quen như nụ cười của người thân tôi,… ấm lòng và đầy hy vọng! Họ đến với chúng tôi là cái duyên và đồng hành cùng chúng tôi dựng xây ước mơ thiện nguyện thì lại là nợ,… cái nợ họ “phải” mang là chia sẻ yêu thương đến với mọi người…
Ai đó mở bài nhạc của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn khiến tâm trạng của tôi trở nên xúc động hơn bao giờ hết. Từng câu hát như nói lên biết bao điều trong lòng mỗi người chúng tôi…
Mỗi ngày tôi chọn đường mình đi
Đường đến anh em đường đến bạn bè,…
Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Cùng với anh em tìm đến mọi người,…
Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi…
Tôi rất muốn nói lời tri ân,… duyên nợ, đã đưa anh chị em đến với Hội Nhất Tâm bằng Tâm thiện, đã đi cùng với hội bằng Trí sáng. Và tôi tin, con đường hành thiện chúng tôi chọn đi cùng nhau sẽ mãi luôn được soi sáng bằng Tâm thiện – Trí thiện của anh chị em, những người dẫn đường cho hạnh phúc!!!
HỘI NHẤT TÂM, MỘT LẦN NỮA XIN TRÂN TRỌNG CẢM ƠN VÀ CẢM TẠ ĐẾN TOÀN THỂ ANH CHỊ EM ĐÃ VÀ ĐANG ĐỒNG HÀNH CÙNG BẢN HỘI!!!
Tin khác